Giữa công trường đầy nắng gió ở Gia Lâm, hai vợ chồng trẻ cùng nhau làm việc, gom góp từng đồng cho giấc mơ nhỏ – một mái nhà đủ che nắng mưa, và đứa con sắp chào đời. Nhưng định mệnh nghiệt ngã ập đến trong một buổi chiều tưởng chừng bình thường nhất.
Người vợ bỗng ngất lịm giữa giờ làm. Đưa vào bệnh viện, bác sĩ lắc đầu: “Phải có ít nhất 700 triệu mới có cơ hội cứu… mà khả năng cũng rất mong manh.”
700 triệu – số tiền quá xa vời với đôi vợ chồng công nhân sống nhờ bữa cơm bụi và căn trọ chật chội nơi đất khách.
Anh chồng đứng chết lặng, đôi bàn tay chai sần cứ run lên bần bật. Không phải vì sợ nghèo, mà vì bất lực. Anh nói khẽ trong tiếng nấc:
“Thôi, để anh đưa em về… về nhà mình, để con mình được gần mẹ.”
 
 
 
 
Chuyến xe về quê hôm ấy không chỉ chở một thân xác mệt mỏi, mà còn chở cả giấc mơ dở dang, chở cả đứa con chưa kịp khóc tiếng đầu đời…
Trên vai anh là cả bầu trời đổ sập. Người đàn ông gầy guộc, đôi mắt sâu thẳm, ôm chặt tấm thân gầy của vợ – như sợ chỉ cần buông ra, mọi thứ sẽ tan biến mãi mãi.
Ở nơi nào đó, người ta vẫn nói “tình yêu là cùng nhau vượt qua giông bão”,
còn với anh – giông bão đã đến, nhưng người cùng anh đi tiếp… đã ngủ yên.

