Bị bỏ rơi, chàng trai Mỹ được người phụ nữ Việt nhận nuôi, thương như con ruột

Từ đứa trẻ bị bỏ rơi ở Mỹ đến chàng trai mang trái tim Việt

Christian Taylor sinh ra tại Mỹ, nhưng trái tim anh lại lớn lên trong vòng tay của một người mẹ Việt.
Khi mới một tháng tuổi, bố mẹ ruột của Christian vì mâu thuẫn hôn nhân mà rời đi, để lại đứa con trai nhỏ cho chú thím chăm sóc. Khi ấy, chú của anh – một người Mỹ – vừa kết hôn được hai tháng với một phụ nữ Việt Nam tên Hương, quê ở TP.HCM. Và chính người phụ nữ ấy đã đón nhận Christian, nuôi nấng anh bằng tất cả tình yêu thương của một người mẹ thực thụ.

“Con là con của mẹ, chỉ là con đến với mẹ theo cách đặc biệt hơn một chút.”
Câu nói ấy, Christian nhớ mãi.

Anh kể, tuổi thơ của mình trôi qua trong một ngôi nhà tràn ngập tiếng cười, mùi thức ăn Việt và những giai điệu ru con dịu dàng bằng tiếng mẹ đẻ. Mẹ dạy anh nói “dạ”, “vâng”, dạy chào hỏi người lớn, dạy cách xưng hô theo vai vế họ hàng. Mỗi dịp Tết, bà lại hướng dẫn anh chuẩn bị mâm cỗ, thắp nén nhang tưởng nhớ tổ tiên, kể những câu chuyện về quê hương cách nửa vòng trái đất.

   

“Ngôi nhà nhỏ ở Mỹ của chúng tôi luôn có tiếng Việt, món ăn Việt và những câu chuyện Việt Nam. Tôi chưa từng thấy mẹ phân biệt giữa tôi và em gái – đứa con ruột mà bà sinh ra sau đó. Mọi tình yêu thương mẹ dành cho chúng tôi đều như nhau,” Christian kể.

Đến năm 8 tuổi, anh mới biết sự thật rằng mình được nhận nuôi. Khoảnh khắc ấy, Christian đã bối rối và tổn thương, nhưng mẹ chỉ khẽ ôm con và nói rằng:
“Con là con trai của mẹ, chỉ là con đến với mẹ theo cách đặc biệt hơn một chút.”
Và kể từ ngày đó, mọi nghi ngờ, khoảng cách đều tan biến. Trong tim anh chỉ còn lại hai chữ: biết ơn.

 Những hộp cơm Việt giữa nước Mỹ xa xôi

Những năm tháng đi học, Christian luôn được mẹ chuẩn bị hộp cơm mang đến lớp. Trong khi bạn bè ăn sandwich hay hamburger, hộp cơm của anh lúc nào cũng có khổ qua nhồi thịt, thịt kho trứng, canh bí đỏ – những món ăn đậm hồn Việt.
“Mẹ sợ tôi ăn không đủ dinh dưỡng nên sáng nào cũng dậy sớm nấu cho tôi. Mùi khổ qua, mùi nước mắm, vị trứng kho… với tôi, đó không chỉ là bữa ăn mà còn là cách mẹ gửi gắm quê hương,” anh nhớ lại.

Khi trưởng thành, Christian càng nhận ra: Việt Nam không chỉ là nguồn cội của mẹ, mà còn là một phần trong chính con người mình.

Gắn bó trọn đời với mảnh đất hình chữ S

Năm 18 tuổi, Christian quyết định tạm gác kế hoạch đại học để sang Việt Nam làm tình nguyện viên trong nhà thờ. Anh dạy tiếng Anh miễn phí, tham gia hoạt động thiện nguyện, kết nối với cộng đồng và sống giữa tình người ấm áp mà anh từng nghe mẹ kể.
Hai năm ở Việt Nam là quãng thời gian anh gọi là “hành trình đi tìm chính mình”.

“Tôi đến đây để giúp đỡ, nhưng hóa ra chính Việt Nam lại giúp tôi – dạy tôi về lòng biết ơn, sự khiêm tốn và giá trị của tình người.”

Trong thời gian ấy, anh gặp Mai – cô gái Việt dịu dàng đến từ Bình Dương. Cả hai bén duyên trong một buổi sinh hoạt nhà thờ. Họ cùng trò chuyện, cùng làm thiện nguyện, rồi tình cảm nảy nở lúc nào không hay.
Khi thời gian tình nguyện kết thúc, Christian trở về Mỹ. Họ yêu xa suốt ba năm trời, cùng động viên nhau vượt qua khoảng cách và khác biệt múi giờ. “Mai chính là động lực để tôi học thật giỏi, kiếm được công việc ổn định để sớm quay lại Việt Nam,” anh chia sẻ.

Tháng 11/2022, Christian trở lại Việt Nam với một kế hoạch đặc biệt: cầu hôn người con gái mình yêu.
Giữa sảnh sân bay Tân Sơn Nhất, anh quỳ xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người, trao nhẫn cho Mai – người con gái từng khiến trái tim anh tin vào định mệnh. Ngày hôm sau, họ cùng nhau đi đăng ký kết hôn.

 Một tổ ấm mang hai dòng máu, một trái tim

Tháng 8/2023, con trai đầu lòng của họ chào đời. Christian nói đó là “sợi dây gắn kết thiêng liêng giữa tôi, mẹ và Việt Nam”.


Hiện tại, anh sống cùng vợ con ở TP.HCM, vừa dạy tiếng Anh, vừa học chương trình thạc sĩ ngành An ninh mạng. Cuộc sống không quá dư dả, nhưng luôn tràn ngập yêu thương và sự sẻ chia.
“Vợ tôi đảm đang và thấu hiểu, chúng tôi cùng nhau làm mọi việc, từ chăm con đến đi làm. Tôi học được từ mẹ Việt và vợ Việt rằng: hạnh phúc không đến từ vật chất, mà từ sự tôn trọng và bao dung.”

Mới đây, do cần hoàn tất một số môn học, Christian tạm thời trở lại Mỹ. Anh nói, nỗi nhớ nhà, nhớ vợ con là động lực để anh cố gắng từng ngày.
“Tôi từng hứa với mẹ rằng sau này sẽ dạy các con nói tiếng Việt. Giờ đây, tôi có thể giữ lời hứa đó bởi tôi đã có một người vợ Việt Nam, một tổ ấm Việt Nam, và một trái tim mãi thuộc về nơi này.”

Một cậu bé từng bị bỏ rơi, nay trở thành người đàn ông hạnh phúc, biết yêu thương và biết ơn.
Có lẽ, không cần cùng huyết thống mới gọi là mẹ con – chỉ cần cùng một tấm lòng.

Theo Thanh Minh/Vietnamnet

You cannot copy content of this page