Từ cậu bé khiếm thị, con nhà nghèo đến mức từng phải ngủ chung với gia súc, anh lớn lên với ý nghĩ rằng cuộc đời mình chắc sẽ chỉ dừng ở chỗ “tự lo được cho bản thân là may”.
Thế rồi, trong một tiệm mát-xa tẩm quất nhỏ dành cho người khiếm thị ở vùng Tân Cương, định mệnh xảy ra: một cô giáo người Mỹ bước vào, và từ khoảnh khắc đó, cuộc đời anh rẽ sang hướng khác.
Từ những câu trò chuyện vụng về bằng chiếc máy dịch điện tử, hai người xa lạ một anh thợ xoa bóp mắt kém, một cô gái ngoại quốc xa nhà dần bước vào thế giới của nhau.
Hai mươi năm sau, họ vẫn bên nhau hạnh phúc, vượt qua mọi rào cản ngôn ngữ, văn hóa, ánh nhìn dò xét… và chỉ vấp phải đúng một “thử thách duy nhất” khiến cô vợ Mỹ đến giờ còn ám ảnh, còn người nghe thì bật cười giật mình: chiếc nhà vệ sinh ngồi xổm ở vùng quê chồng.
Từ bóng tối tuổi thơ đến lần gặp định mệnh
Người đàn ông ấy là Wu Yanju, nay 44 tuổi, sinh ra ở một ngôi làng nghèo thuộc thành phố Yuzhou, tỉnh Hà Nam (Trung Quốc).
Gia đình quá khó khăn, đến mức có thời gian Wu phải ngủ trong chuồng cùng đàn lợn để tránh rét. Anh học khá, từng nuôi hy vọng đổi đời bằng con đường học vấn, nhưng phải nghỉ học năm 15 tuổi vì bố mẹ không còn khả năng lo cho mình tiếp tục đến trường.

Sau đó Wu theo cha đi làm ở mỏ đá gần nhà. Trong một lần khuân đá nặng, tai nạn xảy ra: mắt phải của anh bị thương nghiêm trọng. Dù được phẫu thuật, thị lực của anh không bao giờ hồi phục hoàn toàn.
Một phần thị lực mất đi cũng đồng nghĩa với rất nhiều cánh cửa khép lại. Wu chuyển sang học nghề xoa bóp, tẩm quất con đường mưu sinh phổ biến với người khiếm thị ở Trung Quốc.
Anh được nhận vào làm ở một tiệm mát-xa tại Tân Cương. Và chính căn phòng nhỏ, chiếc giường gấp, mùi dầu xoa bóp quen thuộc ấy lại trở thành nơi thay đổi cả phần đời còn lại của anh.
Cô gái Mỹ bước vào… và mang theo cả ánh sáng
Tháng 9/2004, Amy Thames cô giáo người Mỹ đang dạy mẫu giáo tại địa phương ghé tiệm mát-xa nơi Wu làm việc để thư giãn.
Đó chỉ là một khách lạ đi ngang. Nhưng vài tuần sau, cô quay lại trong trạng thái hoảng hốt vì bị một người đàn ông lạ theo dõi ngoài đường.
Wu, khi đó gần như không nói được tiếng Anh, phải loay hoay dùng từ điển điện tử để hỏi han, hiểu chuyện và đưa Amy về nhà an toàn.
Khoảnh khắc rất đời thường đó một người cần được giúp, một người sẵn lòng giúp bằng tất cả khả năng mình có đã mở ra sợi dây gắn kết đầu tiên.

Họ không nói trôi chảy ngôn ngữ của nhau, nhưng lại hiểu nhau qua ánh mắt, qua sự quan tâm chân thật.
Từ những cuộc trò chuyện chậm rãi, dịch từng câu, tình cảm nảy nở lúc nào không hay.
“Rào cản văn hóa”? Có. “Bỏ cuộc”? Không.
Tháng 3/2005, bất chấp khác biệt quốc tịch, khoảng cách lối sống và ánh nhìn hoài nghi từ xung quanh, Wu và Amy đăng ký kết hôn.
Amy quyết định rời nước Mỹ để sang Trung Quốc sống cùng chồng.

Cô kể lại rằng, điều khó thích nghi nhất trong giai đoạn đầu… không phải chuyện ngôn ngữ, không phải chuyện gia đình hai bên, thậm chí không phải chuyện nghèo khó mà là chuyện rất “đời thường”: nhà vệ sinh ngồi xổm phổ biến ở vùng quê Trung Quốc.
Cú sốc văn hóa ấy, cô vừa đùa vừa thật, chính là “thử thách lớn nhất của hôn nhân thời điểm ban đầu”.
Câu nói ấy khiến dân mạng cười ồ, nhưng đằng sau tiếng cười là một sự thật dịu dàng: cô gái phương Tây ấy đã chọn ở lại, chọn học cách sống ở nơi vốn không thuộc về mình chỉ vì ở đó có người đàn ông cô yêu.
Hai mươi năm sau: Họ không chỉ còn là “chuyện tình lãng mạn”, họ là một gia đình
Đến nay, sau 20 năm bên nhau, Wu và Amy đang sinh sống tại Thượng Hải.
Cuộc sống của họ không phải cổ tích màu hồng, mà là một hành trình cùng nhau đi lên từng nấc.
Wu hiện điều hành một viện quản lý sức khỏe (một trung tâm chăm sóc / trị liệu sức khỏe), từ người đi làm thuê trở thành người dẫn dắt.
Amy là giáo viên tại một trường quốc tế ở Thượng Hải – tiếp tục làm điều cô giỏi nhất: dạy học và nuôi dưỡng những tâm hồn nhỏ.

Không dừng lại ở đó, Amy còn tiếp tục học lên trong suốt quá trình làm vợ và làm mẹ.
Cô lần lượt lấy bằng thạc sĩ, rồi bằng tiến sĩ giáo dục tại các trường đại học ở Mỹ.
Song song, Wu tự hào kể rằng vợ mình luôn tham gia các hoạt động thiện nguyện, và là người sống rất tử tế với cộng đồng.
Hai cô con gái: Trái ngọt của một tình yêu bền bỉ
Hai người không chỉ xây được cuộc sống cho riêng mình, mà còn nuôi dạy hai cô con gái nay đã 17 và 14 tuổi.
Cả hai bé đều học giỏi, có năng khiếu thể thao và lớn lên trong hai nền văn hóa cùng lúc.

Đó không chỉ là chuyện “lấy được vợ Tây/chồng Á”, không chỉ là chuyện tình yêu vượt biên giới.
Đó là câu chuyện hai con người từng ở hai đầu thế giới – đã cùng nhau tạo ra một thế giới mới cho chính gia đình mình.
“Chúng tôi không hoàn hảo. Chúng tôi chọn nhau, và tiếp tục chọn nhau”
Wu nói rằng điều khiến anh biết ơn nhất là sự bao dung của vợ:
“Hai mươi năm rồi, chúng tôi gần như không cãi vã lớn. Khi bất đồng, cô ấy thường nhường tôi, vì biết tôi hơi cố chấp. Và cô ấy luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi.”
Còn Amy nói cô yêu anh không chỉ vì anh cao, điềm tĩnh, kỷ luật – không hút thuốc, không rượu chè – mà còn vì trái tim nhân hậu.
“Anh ấy là người tử tế,” cô nói ngắn gọn vậy thôi, như thể đó là điều quan trọng nhất.
Và có lẽ cũng đúng vậy. Vì ở thời điểm họ gặp nhau, anh không có gì ngoài sự chân thành. Cô cũng không bước đến vì tiền bạc hay danh tiếng – vì thật ra, lúc ấy chẳng có gì để khoe cả.
Chỉ có một điều: họ cảm được nhau.
Điều đẹp nhất trong câu chuyện này là gì?
Không phải việc một cô gái Mỹ cưới một chàng trai Trung Quốc khiếm thị, nghèo khó.
Không phải chuyện từ tiệm tẩm quất nhỏ đến một gia đình ấm êm ở Thượng Hải.
Cũng không phải tấm bằng tiến sĩ hay chức vụ giám đốc.
Điều đẹp nhất nằm ở chỗ:
Họ bắt đầu không phải từ cái nhìn mà từ lòng tin.
Họ duy trì không phải nhờ hào nhoáng mà nhờ sự kiên nhẫn nhẹ nhàng mỗi ngày.
Và sau tất cả, “chướng ngại lớn nhất” của cuộc hôn nhân xuyên biên giới ấy… hóa ra chỉ là chiếc nhà vệ sinh ngồi xổm vùng quê ngày đầu về ra mắt.
Mọi thứ còn lại, họ cùng nhau vượt qua.
Nguồn: scmp.com
