Có những người đàn ông không bao giờ nói câu "anh thương em" bằng lời, nhưng lại nói bằng chính đôi tay chai sạn và những ngày tháng bươn chải đến kiệt sức. Người anh trai trong câu chuyện này là như thế.


Anh có thể chịu bẩn, chịu khổ, ăn uống qua loa một chút cũng được – nhưng ba đứa em gái phải mặc đẹp hơn, ăn ngon hơn, học ở nơi tử tế hơn. Giữa Hà Nội đắt đỏ, 15 triệu cho ba cô em gái không phải con số nhỏ. Vậy mà anh đã làm đủ mọi nghề: rửa bát ở quán cơm, bán đồ online, làm mẫu ảnh tự do, vận hành livestream, thậm chí nhận cả những công việc tay chân nhọc nhằn nhất… Miễn kiếm được tiền, anh đều làm.


Điện thoại anh lúc nào cũng đầy bộ nhớ, nhưng anh chưa từng xoá một tấm ảnh nào của gia đình. Chỉ ảnh của riêng anh – anh xoá hết. Còn ảnh của ba cô em gái, từ ngày đi học mẫu giáo đến lúc trưởng thành, rồi từng khoảnh khắc khoác áo cử nhân, hay ngày lập gia đình… anh giữ lại cả. Như thể chỉ cần nhìn vào những bức hình ấy, anh sẽ biết mọi cố gắng của mình đều xứng đáng.






Với anh, những tháng ngày lam lũ chỉ là cái giá phải trả để ba cô em gái không phải sống thiếu thốn như anh. Là để họ có thể lớn lên bình yên, không phải chọn những công việc vất vả hay chịu cảnh chật vật giữa dòng đời.
Người ta thường nói về "tình mẫu tử", "tình phụ tử", nhưng đôi khi chính tình anh em mới là thứ bền bỉ và lặng thầm nhất. Lặng đến mức chẳng ai để ý, nhưng sâu đến mức theo họ suốt cả cuộc đời.
Và rồi, từ sự hy sinh âm thầm ấy, anh đã trở thành “chỗ dựa vững nhất” của ba cô em gái – dù họ có khôn lớn, đi thật xa, hay sau này xây dựng gia đình riêng. Bởi chỉ cần quay lưng lại một chút thôi… luôn có một người anh đứng phía sau, sẵn sàng gánh giúp tất cả.
Nguồn: @canhngandoithuong

