Trong những tháng ngày khốn khó nhất, giữa cảnh túng thiếu và nỗi nhọc nhằn của cuộc sống, một người phụ nữ vẫn âm thầm gánh vác, che chở cho hai đứa con không cùng huyết thống như chính ruột thịt của mình.
Mót lúa, mót ngô nuôi hai con riêng của chồng
Nguyễn Thị Kiều Oanh (SN 1995, quê Đồng Nai) mất mẹ từ năm 8 tuổi. Khi ấy, nỗi mất mát quá lớn khiến hai chị em còn nhỏ chỉ biết ôm nhau khóc vì nhớ mẹ. Một mình người cha làm ruộng tảo tần lo toan, nhưng cuộc sống vẫn thiếu thốn cả vật chất lẫn tình thương.
Hai năm sau, ông tái hôn với một người phụ nữ tên Năm – quê Thanh Hóa, từng qua một lần đò nhưng chưa có con. “Mẹ kế của tôi tên Năm, hiện 45 tuổi. Ngày bố dẫn mẹ về, tôi chỉ thấy mẹ rất hiền và thảo tính”, Oanh kể.
Từ ngày bà Năm về làm dâu, hai chị em Oanh gọi mẹ một cách hồn nhiên. Trong căn nhà nghèo “rớt mồng tơi”, bà Năm vẫn lặng lẽ đi mót lúa, mót ngô từ sáng đến tối rồi lại xắn tay lo cơm nước, giặt giũ mà chưa từng than vãn một lời.
Oanh nhớ mãi hình ảnh mẹ kế tảo tần, dịu dàng và chưa bao giờ mắng chửi con chồng. Mỗi khi bị bố nghiêm khắc dạy dỗ, hai chị em còn được mẹ đứng ra bênh vực.
Đặc biệt, vào mỗi ngày giỗ mẹ ruột, bà Năm luôn là người dậy sớm nấu cơm cúng, ra mộ quét dọn, thắp hương tưởng nhớ. “Sự chân thành của mẹ khiến chị em tôi càng thêm biết ơn và trân trọng”, Oanh xúc động nói.
Sau này, bà Năm sinh thêm hai người con (một trai, một gái) vào năm 2007 và 2012, nhưng trong nhà chưa bao giờ có chuyện phân biệt con chung – con riêng.
“Mẹ tôi chưa từng phân biệt con ruột, con chồng. Có lần, em trai ngỗ ngược, tôi lớn tiếng dạy dỗ, mẹ không hề phàn nàn mà còn dạy các em phải nghe lời chị. Giờ nghĩ lại mới càng thấm thía tình cảm của mẹ”, Oanh chia sẻ.
Bật khóc ngày con gái về nhà chồng
Năm 2013, Oanh rời quê vào đại học. Từ đó, tình cảm giữa hai mẹ con càng thêm khăng khít.
“Tôi đi đâu mẹ cũng gọi hỏi xem đến nơi chưa. Có lần, nửa đêm mẹ ra vườn bắt gà, hái sả ớt làm món gà kho, sáng sớm đóng hộp cho tôi mang đi. Sự quan tâm ấy khiến tôi ấm lòng”, cô kể.

Đến năm 2018, khi Oanh lấy chồng cách nhà 70km, mẹ kế lại là người lo liệu mọi việc từ mời khách, nấu cỗ đến đón tiếp họ hàng.
“Suốt một ngày tiệc tùng, mẹ xách váy cưới giúp tôi, đút cho tôi ăn vì ngày đó tôi đang mang bầu, mẹ sợ tôi đói và mệt. Lúc tôi chuẩn bị lên xe hoa, mẹ dặn dò đủ thứ. Tôi rớm nước mắt là mẹ cũng bật khóc theo. Mẹ dặn: ‘Con đi rồi không được quay đầu lại nhìn mẹ. Tiền mừng cưới nhớ giữ lấy làm vốn liếng’. Tôi thương mẹ nên khóc nức nở”, Oanh nghẹn ngào.
Cuối năm ấy, Oanh sinh con đầu lòng. Bà Năm không quản ngại đường xa, bắt xe khách 70km đến bệnh viện chăm nom. Khi con gái ra viện, bà còn ở lại nhà thông gia thêm một tuần để chăm cháu.
“Mẹ lạ nước lạ cái mà vẫn tìm được đường ra chợ mua chim bồ câu về hầm cháo cho tôi ăn. Lúc mẹ về, tôi vừa buồn vừa thương mẹ nên khóc mãi. Tôi biếu mẹ ít tiền đi xe nhưng mẹ không lấy, còn cho ngược lại, bảo tôi mua đồ ăn ngon bồi bổ. Ở đời ‘bánh đúc có xương’. Phần ‘bánh đúc’ ông trời cho tôi thực sự rất ngọt ngào”, Oanh nói.
Tình mẹ kế – con chồng: Ngọt ngào hơn cả máu mủ
Lần sinh nở thứ hai, Oanh lại được mẹ kế chăm sóc tận tình. Khi chị gái cô kết hôn và sinh con, bà Năm cũng hết lòng lo liệu. Từ khi có con, Oanh càng hiểu sâu sắc hơn tình thương của cha mẹ, và càng biết ơn người phụ nữ đã hy sinh cả đời cho mình.
Tuy lấy chồng xa, nhưng mỗi dịp đặc biệt, hai chị em vẫn gửi quà và lời hỏi thăm về cho mẹ. “Mẹ chưa bao giờ so bì. Chị tôi có điều kiện hơn, gửi quà thường xuyên hơn, nhưng mẹ vẫn thương cả hai như nhau”, Oanh chia sẻ.

Những ngày Tết, cả nhà quây quần bên nhau, nghe mẹ hỏi những câu giản dị như “con muốn ăn gì?”, “con về được mấy ngày?” — những điều nhỏ bé ấy lại khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Mồ côi mẹ ruột từ nhỏ, nhưng cuộc đời lại bù đắp cho Oanh bằng một người mẹ kế hiền hậu, bao dung.
“Có câu ‘nước mắt chảy xuôi’. Chính tình yêu thương và sự ân cần của mẹ đã giúp tôi hiểu rằng, mình cũng cần yêu thương và báo đáp mẹ thật nhiều”, Oanh nói trong niềm xúc động.

