Giữa những âm thanh ồn ã của chợ sáng, thấp thoáng dáng một cậu bé nhỏ thó, tay cầm dao, tay giữ chặt con cá trơn nhớt. Đôi tay thoăn thoắt, ánh mắt tập trung, khuôn mặt non nớt nhưng đã sớm in hằn nỗi lo người lớn.
“Chị mua nhiêu? Cần em làm sạch luôn không? Cắt miếng thế này vừa chưa chị?” – giọng em lanh lảnh giữa tiếng rao, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng toát lên sự tự tin của người đã quen với mưu sinh.

Không ai nghĩ rằng công việc mà đến cả người lớn cũng thấy cực nhọc ấy lại do một đứa trẻ đảm đương. Hỏi ra mới biết, em sớm mồ côi mẹ, cha đi lấy vợ khác, một mình bươn chải giữa đời. Gánh cá này, em được người ta thuê lại để ngồi làm từ sáng đến chiều – “Cá tuy tanh, nhưng giúp em sống được…” – em nói một câu mà khiến ai nghe cũng nghẹn lòng.
Không chỉ ngồi bán cá, em còn kiêm luôn “shipper” cho khách quen. Ai cần cá, chỉ cần gọi, em sẽ mang tới tận nơi. Cái đáng thương là, em không biết chữ, nên chỉ biết nhờ khách… ghi âm đơn hàng gửi qua điện thoại. “Chị gọi hoặc ghi âm cho em nha, em không đọc được chữ đâu”, em cười hồn nhiên, mà nụ cười ấy khiến bao người thấy nhói tim.


Ở cái tuổi đáng lẽ còn ngồi trong lớp học, vui đùa cùng bạn bè, em đã biết đến mùi tanh của cá, mùi khổ của đời và cả giá trị của đồng tiền. Em buộc phải trưởng thành, phải tính toán hôm nay bán được bao nhiêu, ngày mai ăn gì, nếu nghỉ làm thì ở đâu.
Cuộc đời vốn dĩ không công bằng, nhưng có những đứa trẻ như em lại khiến người ta tin rằng — giữa những khó nhọc và thiếu thốn, vẫn có một ánh sáng của nghị lực, của khát vọng sống tử tế.

Dù tanh tưởi, dù ám mùi, nhưng đó là mùi của sự kiên cường, của một tâm hồn non nớt đang cố gắng bám víu giữa đời.
Và có lẽ, giữa chợ đông người, ít ai biết rằng cậu bé nhỏ ấy đang viết nên câu chuyện đẹp nhất — về một đứa trẻ không đầu hàng số phận.

