Đã tìm thấy thithe chú rể mất tích trong ngày cưới: Hành trình tìm kiếm khép lại lúc 22h đêm, nhưng nỗi đau vẫn chưa dừng lại...
Sau hơn một ngày ròng rã tìm kiếm, đến khoảng 22h00 tối 11/11, lực lượng cứu hộ cùng người dân đã tìm thấy thi thể của chú rể Đ.Q.H. (22 tuổi, quê Ninh Bình) – người mất tích ngay trong ngày diễn ra lễ cưới của chính mình.
Thi thể được phát hiện cách cầu Thiên Trường khoảng 500m, khép lại hành trình tìm kiếm đầy đau xót suốt nhiều giờ của lực lượng cứu hộ, gia đình và hàng trăm người dân địa phương.

Trước đó, anh H. được cho là đã để lại xe máy và đôi dép trên cầu Đò Quan (Nam Định) vào sáng cùng ngày, khiến nhiều người bàng hoàng.
Suốt hơn 24 tiếng, đội cứu hộ Lê Thành An, Đội 0 đồng Phú Thọ cùng nhiều tình nguyện viên vẫn trắng đêm tìm kiếm giữa mưa lạnh, chỉ với một mong muốn duy nhất – đưa anh về với gia đình.
Khoảnh khắc thi thể được tìm thấy, người mẹ gục ngã bên bờ sông, tiếng khóc lẫn trong tiếng gió và ánh đèn pin lập loè.
Người cha đứng lặng, còn người vợ trẻ đang mang thai – người đáng ra sáng nay được gọi là “cô dâu” – giờ chỉ biết ôm chặt tấm áo cưới chưa kịp mặc.
Cuộc tìm kiếm đã kết thúc, nhưng nỗi đau thì chưa.
Một đám cưới hóa thành đám tang, một mái ấm chưa kịp bắt đầu đã tan nát trong giây lát.
Và người ta lại thấm thía hơn bao giờ hết rằng: đôi khi, chỉ cần một lời hỏi han, một vòng tay nắm lấy, có thể cứu cả một cuộc đời.
Khi những dòng sông trở thành nơi gửi lại nỗi đau và những chuyến tìm kiếm chưa bao giờ dừng
Chú rể trẻ ở Ninh Bình, chỉ cách lễ cưới vài giờ, để lại đôi dép trên cầu rồi gieo mình xuống sông.
Hai ngày sau, ở Nghệ An, liên tiếp hai vụ việc đau lòng khác một người phụ nữ trung niên và một người mẹ 3 con thơ cũng chọn cách ra đi tương tự.

Dòng sông vẫn chảy, nhưng lòng người thì không nguôi nổi.
Phía sau mỗi vụ việc là cả một gia đình tan nát, những đứa con thơ, những người cha người mẹ bạc đầu, và những đội cứu hộ vẫn lặng lẽ miệt mài giữa đêm tối, với một hy vọng duy nhất: đưa họ trở về.
Khi áp lực cuộc sống trở thành nỗi sợ thầm lặng
Chúng ta đang sống trong một thời đại đầy vội vã.
Người lớn mưu sinh, thanh niên gồng gánh ước mơ, phụ nữ làm mẹ – làm vợ – làm dâu…
Video: Nguồn Lê Thành An
Áp lực chất chồng, đôi khi chỉ cần một mâu thuẫn, một câu nói, một đêm mất ngủ cũng đủ khiến ai đó rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Không ít người từng nghĩ: “Rồi mai sẽ khác.”
Nhưng có người lại chọn “kết thúc để giải thoát” – mà không biết rằng, khi họ ra đi, những người ở lại phải mang nỗi đau đó suốt cả đời.
Một phút nông nổi – cả đời ám ảnh
Em gái khóc gọi tên anh trong vụ việc chú rể ở Ninh Bình

Chú rể ở Ninh Bình – người con trai duy nhất trong nhà – ra đi đúng ngày cưới, để lại người vợ trẻ đang mang thai và hai họ chưa kịp vui trọn niềm hạnh phúc.
Người mẹ già ngồi bên bờ sông, chắp tay khấn vái trong tuyệt vọng:
“Con ơi… về đi, mẹ xin con đấy!”
Ở Nghệ An, chị Hảo (quê Nam Đàn) mất tích từ chiều tối, ba đứa con nhỏ vẫn đứng ngóng mẹ nơi bờ sông Lam.


Và bà Nhàn (sinh năm 1969, xã Nghi Đồng) để lại bức thư tuyệt mệnh bên cầu Bến Thủy 2, khiến ai đọc cũng nghẹn nơi cổ họng.


Dòng sông Lam vẫn cuộn chảy, nhưng dường như chẳng thể cuốn trôi hết những nỗi đau.
Các đội cứu hộ – những người như Lê Thành An, Đội 0 đồng Phú Thọ, hay các nhóm thiện nguyện Nghệ An – vẫn cắm chốt suốt đêm, soi đèn tìm kiếm từng bóng dáng mất hút giữa làn nước lạnh.
Phía sau những vụ việc không chỉ là nỗi buồn cá nhân
Có lẽ, ai cũng có nỗi khổ riêng: người vì tiền bạc, người vì tình cảm, kẻ vì gia đình, con cái…
Nhưng tất cả đều có điểm chung – sự bế tắc khi không tìm được tiếng nói và niềm tin để bước tiếp.


Một phút nông nổi có thể khiến ta giải thoát, nhưng lại đẩy người thân vào cả đời khổ đau.
Bởi nếu ra đi là hết, thì những giọt nước mắt nơi bờ sông, những chuyến tìm kiếm xuyên đêm, và tiếng gọi “con ơi” run rẩy giữa gió lạnh… đã chẳng day dứt đến thế.
Bao giờ cho hết những chuyến tìm kiếm, bao giờ cho vơi những nỗi đau
Những ngày qua, các đoạn video từ hiện trường liên tục được chia sẻ – người mẹ quỳ lạy giữa khói nhang, đội cứu hộ soi đèn khắp khúc sông, người dân đứng lặng cúi đầu.
Dưới phần bình luận, hàng nghìn người để lại lời nhắn:
“Trong cuộc sống không ai hoàn hảo, đừng vì một phút yếu lòng mà rời bỏ những người yêu thương mình.”
Có lẽ, giữa cuộc sống hối hả này, điều chúng ta cần không chỉ là mạnh mẽ hơn, mà còn là học cách lắng nghe – thấu hiểu – và nắm tay nhau đi qua giông bão.



Vì nếu có thể nói ra, có thể sẻ chia, có thể được một người lắng nghe…
Thì có lẽ, đã không còn thêm những đôi dép nằm lại bên lan can, hay những chuyến cano đêm đi tìm người giữa mênh mông sông nước.
️ Thương một chữ thôi… mà nghẹn nơi cổ họng.
Dòng sông vẫn trôi, đội vẫn miệt mài…
Chỉ mong những nỗi đau này sẽ là lời nhắc nhở – để ai đang bế tắc, hãy tìm đến yêu thương, trước khi tìm đến kết thúc.

