Ký ức ám ảnh của cô gái 19 tuổi quyết theo nghề “đồng nát” của bố mẹ, tự hào khi nhà mình 3 đời nhặt ve chai kiếm sống

Giữa lòng Hà Nội, nơi những tòa nhà cao tầng chen nhau mọc lên, có một cô gái trẻ mỗi ngày vẫn đều đặn lái xe tải đi thu phế liệu cùng bố mẹ. Không phấn son, chẳng ngại nắng mưa, nhưng gương mặt cô lúc nào cũng rạng rỡ.
Cô là Cát Phương (tên thật Kim Oanh, 19 tuổi) – cô gái thuộc “đời thứ ba” của một gia đình làm nghề đồng nát.

Từ mặc cảm đến tự hào

Khi còn nhỏ, Phương từng xấu hổ mỗi khi có ai hỏi bố mẹ làm nghề gì. Bạn bè trêu chọc, có người còn buông lời xúc phạm khiến cô chỉ biết cúi đầu.
Thời gian ấy, cô thường tự hỏi: “Tại sao bố mẹ mình không có một công việc như người ta?”
Nhưng rồi, khi lớn lên, va vấp nhiều hơn, cô mới nhận ra – không có nghề nào thấp kém, chỉ có người không biết trân trọng lao động chân chính.

Công việc thu mua phế liệu của gia đình bắt đầu từ 4–5 giờ sáng. Bố mẹ Phương đi khắp phố phường, các khu công nghiệp nhỏ để thu gom sắt vụn, giấy cũ, đồ đồng nát rồi chở về kho phân loại.
Họ làm việc gần như không có ngày nghỉ, nhiều hôm đến 2–3 giờ sáng mới xong. Dù mệt, nhưng cả nhà vẫn cười vui vì biết đó là công việc nuôi mình khôn lớn.

Giờ đây, khi đã trưởng thành, Phương không còn né tránh câu hỏi về nghề của gia đình.
Trái lại, cô tự hào chia sẻ công việc “đồng nát” lên mạng xã hội, thu hút gần 50.000 lượt theo dõi và hơn 1,8 triệu lượt thích.
Trong từng video dọn kho, ép giấy, phân loại sắt vụn, người xem không chỉ thấy nụ cười mà còn cảm nhận được năng lượng tích cực lan tỏa từ cô gái trẻ.

“Đồng nát” cũng có giá trị của riêng mình

Ít ai ngờ, công việc tưởng chừng chỉ “nhặt nhạnh ba cọc ba đồng” lại mang đến cho gia đình Phương thu nhập từ 50 đến 100 triệu đồng mỗi tháng, có thời điểm cao điểm lên tới 300 triệu đồng.
Nguồn hàng của họ đến từ hàng chục cô bác đồng nát nhỏ lẻ, gom lại rồi bán cho các công ty tái chế.
Trong kho, những đống sắt vụn chất cao tận trần nhà có khi trị giá cả chục, thậm chí hàng trăm triệu đồng.

Phương kể, đôi khi nghề này cũng mang lại những “niềm vui bất ngờ”:
“Có lần dọn kho cho khách, tôi nhặt được phong bao lì xì 4,5 triệu đồng trong túi áo cũ. Một lần khác còn thấy cả nhẫn vàng thật nằm sâu trong bàn gỗ. Nhưng điều quý nhất tôi nhặt được, là bài học rằng cuộc sống luôn có những điều tốt đẹp, nếu mình làm bằng cái tâm.”

Vượt qua định kiến để sống tự tin hơn

Phương hiện làm nhân viên văn phòng và chụp mẫu ảnh, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, cô vẫn về phụ bố mẹ sắp xếp, phân loại phế liệu.
Cô không xem đó là “nhiệm vụ”, mà là cách để giữ gìn truyền thống lao động cần cù của gia đình.
“Nghề này nuôi tôi lớn, cho tôi ăn học đến nơi đến chốn. Giờ có thể tôi không theo suốt đời, nhưng tôi sẽ luôn tự hào vì bố mẹ đã dạy tôi giá trị của mồ hôi.” – cô nói.

Ký ức vụ nổ – vết sẹo không thể quên

Giữa hành trình tự hào ấy, trong lòng Phương vẫn luôn có một ký ức đau đớn.
Đó là đêm 28 Tết năm 2016 – chỉ còn hai ngày nữa là giao thừa.
Khi bố cô đang kiểm tra lại bình gas sau bữa tối, bất ngờ một tiếng nổ lớn vang lên, khiến cả gian bếp bốc cháy dữ dội.
Lửa táp thẳng vào người ông, trong tiếng hét thất thanh của mẹ.
“Cảnh tượng ấy đến giờ tôi vẫn không quên… Cha bị bỏng nặng, mẹ ôm lấy ông giữa đống tro tàn mà khóc nghẹn.” – Phương nhớ lại.

Lý do sau đó được xác định là do hơi gas từ những bình mini cũ trong kho tích tụ lại, chỉ cần một tia lửa nhỏ là phát nổ.
Bố cô bỏng hơn 20% cơ thể, tay vẫn sần sùi và không thể nắm chặt như xưa.
Nửa năm điều trị, gia đình gần như mất hết thu nhập, nhưng họ vẫn kiên cường vượt qua, nhờ tình làng nghĩa xóm đùm bọc trong những ngày khó khăn.

Từ tro tàn, cô gái nhỏ nhặt lại niềm tin

Sau biến cố ấy, gia đình Phương càng trân trọng nghề hơn bao giờ hết.
Họ cẩn trọng hơn với từng vật liệu, từng bình gas, từng tờ giấy vụn.


Phương bảo, mỗi lần nhìn lại đôi tay sạm nắng của cha, cô lại tự nhủ phải sống tốt hơn – để xứng đáng với những vết sẹo ấy.

“Giữa những bao phế liệu bẩn bụi, tôi tìm thấy không chỉ là vàng thật, là cả thu nhập trăm triệu mỗi tháng, mà còn là niềm kiêu hãnh của một nghề lao động chân chính – nghề đã nuôi tôi khôn lớn.”

Câu chuyện của cô gái 19 tuổi là minh chứng rằng:
Không có nghề nào thấp kém, chỉ có người chưa đủ dũng cảm để tự hào về điều mình làm.

Theo Báo Dân Trí

You cannot copy content of this page