Gần 4h sáng, giữa cái lạnh thấu da, người đàn ông trẻ ngồi lặng bên bờ sông Lam, mắt đỏ hoe nhìn ra khoảng tối mênh mông.
Anh gọi khẽ, giọng run run: “Mẹ ơi… mẹ về với con đi. Mẹ chỉ có duy nhất con thôi mà…”
Người mẹ ấy – người phụ nữ trung niên ở Nghệ An – được cho là đã để lại bức thư tuyệt mệnh sau khi đi khám về, biết mình mang căn bệnh quái ác.
Bức thư gửi con, ngắn mà nghẹn: “Mẹ không muốn trở thành gánh nặng cho con…”
Rồi bà lặng lẽ ra đi – không tiếng khóc, không lời từ biệt.



Theo chia sẻ từ anh Nguyễn Quân Dũng, người đang trực tiếp tham gia tìm kiếm:
“Người con trai sáng nay ngồi bên bờ, mắt không rời mặt nước, chỉ mong đội sớm tìm thấy mẹ để đưa bà về, kẻo mẹ lạnh…”
Dòng sông Lam vẫn cuộn chảy, đội cứu hộ vẫn miệt mài lặn ngụp trong nước lạnh,

còn trên bờ, người con vẫn ngồi đó, lặng lẽ chắp tay khấn, từng câu gọi mẹ hòa trong tiếng sóng đêm.
Một lá thư ngắn, một quyết định mãi mãi
Người mẹ ấy chỉ là một trong hàng ngàn người đang sống giữa ranh giới của nỗi sợ và cô đơn.
Có lẽ, bà chỉ muốn trốn khỏi cơn đau và cảm giác bất lực khi thấy con vất vả vì mình.
Nhưng trong phút giây ấy, bà không biết rằng, điều khiến con đau nhất không phải là bệnh tật của mẹ,
mà là việc mẹ ra đi mà không để con kịp nói một lời: “Con vẫn cần mẹ…”
Những lời khấn bên dòng nước lạnh




Đội cứu hộ Nguyễn Quân Dũng vẫn túc trực từng giờ, soi đèn tìm kiếm.
Họ nói, những lúc mệt nhất là khi nghe tiếng con gọi mẹ trong đêm,
vì đó là âm thanh không ai có thể quen được – tiếng gọi đứt ruột của người ở lại giữa nỗi mất mát không tên.
Bao giờ sông Lam thôi gọi tên những người mẹ ra đi…
Sông Lam vẫn chảy, ánh đèn vẫn soi, tiếng gọi “mẹ ơi” vẫn vang trong gió lạnh.
Nhưng có lẽ, thứ đọng lại sau tất cả không chỉ là nỗi buồn,
mà còn là lời nhắc nhở – rằng đừng lặng im khi ai đó đang đau,
và hãy nói với người mình yêu thương ngay khi còn có thể:
“Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều lắm, mẹ đừng đi đâu cả…”

